Người thợ điện tôi yêu quý

Người thợ điện tôi yêu quý


Cả nước đang bước vào đợt nắng nóng gay gắt, cái nắng lan tỏa khắp ngõ xóm, luồn vào cả những ngóc ngách tối tăm nhất, để lại một sự oi ả đến khó chịu, nhiệt độ ngoài trời cộng thêm với sức nóng của mặt đường lên đến hơn 40 độ C, không một ai muốn bước chân ra khỏi điều hòa. Vậy mà ngoài kia những người thợ điện vẫn đang cần mẫn với công việc của mình giữa cái nóng như thiêu đốt, bất chấp thời tiết khắc nghiệt để đảm bảo nguồn điện cung cấp cho người dân sử dụng, màu áo cam của họ như làm họ nổi bật hơn giữa màu nắng gay gắt của buổi trưa hè. Bố tôi cũng là một trong những người thợ điện đó.

 

Tôi vẫn còn nhớ như in quãng thời gian bố tôi làm việc tại đội xây dựng, mỗi tháng chỉ về thăm nhà được 1 đến 2 lần, có khi theo công trình phải hoàn thiện gấp rút cả tháng mới về một lân. Mỗi lần bố về đều có quà cho chị em tôi, chúng tôi vui lắm, chỉ mong bố về thật nhiều, trẻ con mà. Nhưng mỗi lần bố về tôi lại thấy bố gầy hơn, khuôn mặt cũng đen sạm, lúc đó tôi chỉ nghĩ công việc của bố chắc vất vả lắm.

 

Bố tôi Nguyễn Văn Ngọc - Công nhân đường dây và TBA Điện lực thành phố Việt Trì với công việc hàng ngày của người công nhân điện

 

Đến khi được về làm việc tại Điện lực Việt Trì, được gần nhà, không phải đi xa dài ngày nữa, nhưng công việc cũng không hề nhàn nhã hơn chút nào. Là một người công nhân quản lý vận hành đường dây và TBA, công việc của bố gắn liền với những ca trực. Có những ngày bố tôi cùng đồng nghiệp làm việc thông trưa để kịp tiến độ công việc, cũng có những đêm thức trắng để xử lý sự cố về điện, đảm bảo nguồn điện ổn định cho người dân trong những ngày nắng nóng, hay những khi mưa bão, nhiều nơi mất điện, giông bão vừa dứt, ngoài trời vẫn còn mưa nhưng bố tôi và các đồng nghiệp vẫn lên đường làm nhiệm vụ khắc phục, sửa chữa lưới điện với quyết tâm sẽ cấp điện trở lại cho người dân một cách sớm nhất.

 

Có lẽ hình ảnh người thợ điện áo cam cần mẫn, người bố, người tôi yêu quý và tôn trọng đã in sâu vào tâm trí tôi từ khi còn đi học chính là tấm gương, tạo động lực để tôi phấn đấu và học tập. Ra trường tôi cũng đã trở thành một thành viên trên con thuyền EVN mang ánh sáng, niềm tin và những làn gió mát đến với người dân giữa những ngày hè nóng bức.

 

Đứng trong đội ngũ CBCNV ngành Điện tôi càng thấu hiểu hơn nỗi vất vả, nhọc nhằn và cả nguy hiểm của những người thợ điện, như những câu thơ của nhà thơ Thanh Huyền đã viết:

 

Công việc lặng thầm người chiến sĩ áo cam

Chẳng quản gian nan, dầm mưa, dãi nắng

Bữa cơm gia đình, cha thường đi làm vắng

Cái nắng nung người rát bỏng cả thịt da

Làm việc trên cao khó khăn chẳng nề hà

Mang ánh sáng chạy dài đi muôn ngả

Thương cha lắm, ngày đêm vất vả

Giấc ngủ không tròn, có việc lại lao đi!

 

Sau mỗi mùa hè gương mặt của bố tôi và những người đồng nghiệp lại đen sạm đi vì sự khắc nghiệt của thời tiết, tôi thương bố nhiều lắm, càng khâm phục hơn sự tận tâm và nỗ lực của những người thợ điện.

 

Bài viết này là những tâm sự của tôi về người bố, người đồng nghiệp, người đã tạo cho tôi nền móng và sự nỗ lực để tôi vững bước trên con đường đồng hành cùng những đồng nghiệp EVN, mang niềm tin đến với mọi nhà.

 

Qua đây tôi cũng xin chúc bố và những đồng nghiệp của tôi luôn có sức khỏe tốt, niềm tin và nhiệt huyết mang dòng điện an toàn, ổn định phục vụ cho quê hương đất nước.

 

Con yêu bố nhiều lắm, người thợ điện áo cam!

zalo